Bên ly cà phê..... thưởng thức tùng ngụm....từng ngụm.... tôi mới cảm thấy hôm nay cafe sao lại ngon đến thế, vị đăng đắng của cafe như vị đắng của cuộc đời tôi....hơn năm nay, bao nhiêu sóng gió cứ xô đẩy.....xô đẩy....tôi có lúc như muốn chới với, hục hẫng....rồi tôi lại cố ngoi lên...ngoi lên. Động lực mạnh mẽ nhất giúp tôi vượt qua được sóng gió ngàn trùng của đại dương đó là: Hai đứa con gái bé bỏng của tôi.......những lúc tôi thấy mình như không còn đủ sức để sinh tồn nữa...thì tức khắc hình ảnh hai đứa con gái thương yêu của tôi hiện hữu trong tâm trí tôi, tức thì tôi thấy như mình mạnh mẽ hẵn lên...và tôi như vượt lên trên đầu sóng ngọn gió, tôi biết rằng hơn ai hết các con luôn cần có tôi ..... và như thế hình ảnh các con đã tiếp thêm sức mạnh cho sự đấu tranh của tôi. Thật kì diệu - các con thương yêu của tôi.....
Thời gian qua tôi vừa chống chọi với những diển biến không hay của cuộc sống, tôi vừa phải làm tròn nhiệm vụ ở cơ quan, tôi không dám đương đầu với những biến cố xảy ra, tôi đánh lừa mình bằng việc hàng ngày lên facebook lên blog nói chuyện phím, vui đùa với bạn bè và nhất là với các học sinh cũ của tôi, nhờ thế đã tiếp thêm nghị lực cho tôi, đến hôm nay thì gần như "Sau cơn mưa trời lại sáng",
tôi chân thành cám ơn các anh chị, bạn bè và các học sinh thân yêu của tôi trên blog và facebook, đã trao đổi chia sẻ với tôi như tiếp thêm nghị lực sống cho tôi.
Hai con gái yêu của tôi.