Thứ Hai, 17 tháng 12, 2012

Những pha mắc kẹt chết cười của động vật


Những pha mắc kẹt chết cười của động vật

Động vật cũng có lúc bị rơi vào thế "trăm cân... thịt treo sợi dây" thế này đây!

Những pha mắc kẹt chết cười của động vật, Cười 24H, dong vat mac ket, tranh vui, tranh ve dong vat, bao, hoi quan cuoi, cuoi 24h

Ôi... bị tìm ra mất rồi
Những pha mắc kẹt chết cười của động vật, Cười 24H, dong vat mac ket, tranh vui, tranh ve dong vat, bao, hoi quan cuoi, cuoi 24h
Phải thế này hát mọi người mới nghe thấy
Những pha mắc kẹt chết cười của động vật, Cười 24H, dong vat mac ket, tranh vui, tranh ve dong vat, bao, hoi quan cuoi, cuoi 24h

Đố ai làm được như tôi đó
Những pha mắc kẹt chết cười của động vật, Cười 24H, dong vat mac ket, tranh vui, tranh ve dong vat, bao, hoi quan cuoi, cuoi 24h
Đạt kỷ lục rồi
Những pha mắc kẹt chết cười của động vật, Cười 24H, dong vat mac ket, tranh vui, tranh ve dong vat, bao, hoi quan cuoi, cuoi 24h
Ôi... cái thân của tôi
Siêu ống nhòm

Cây Me cổ thụ nhà Tây Sơn trở thành cây di sản

Cây Me cổ thụ nhà Tây Sơn trở thành cây di sản

Cây Me cổ thụ nhà Tây Sơn trở thành cây di sản
http://www.vietnamplus.vn/avatar.aspx?ID=117772&at=0&ts=300&lm=634580943835930000
Ngày 28/11, tại Bảo tàng Quang Trung, thị trấn Phú Phong, huyện Tây Sơn, tỉnh Bình Định, Hội Bảo vệ Thiên nhiên và Môi trường Việt Nam đã trao bằng công nhận Cây Di sản Việt Nam vinh danh Cây Me cổ thụ trong khuôn viên bảo tàng.

Đây là cây me do cụ Hồ Phi Phúc, thân sinh ba anh em nhà Tây Sơn (Nguyễn Nhạc, Nguyễn Huệ, Nguyễn Lữ) trồng trong vườn nhà. Cây Me đã gắn bó với cuộc sống của Tây Sơn Tam kiệt từ lúc sinh ra đến khi dấy binh khởi nghĩa lập nên triều Tây Sơn.
 

Cây Me cổ thụ có tuổi đời hơn 200 năm, cao 24m, đường kính thân cây 1,2m, tán rộng che phủ 600m2. Cây Me cùng với giếng nước gần đó là 2 vật thể còn sót lại trong ngôi nhà của 3 anh em nhà Tây Sơn sau khi bị quân của chúa Nguyễn Ánh tàn phá.
 

Cây me ở bảo tàng Quang Trung (Tây Sơn, Bình Định). (Nguồn: tin.soha.vn)

Để tưởng nhớ Tây Sơn Tam kiệt và qua mắt quân của chúa Nguyễn Ánh, người dân trong vùng đã dựng lên một đền thờ cạnh Cây Me và giếng nước, bề ngoài thờ Thành Hoàng làng, nhưng thực chất bên trong thờ 3 anh em Nguyễn Nhạc, Nguyễn Huệ, Nguyễn Lữ.

Ngoài giá trị lịch sử, Cây Me cổ thụ còn có ý nghĩa lớn về việc bảo tồn nguồn gen quý hiếm và đa dạng sinh học, giúp cộng đồng người dân nâng cao nhận thức, phát huy truyền thống, bảo vệ thiên nhiên.
 

Cây Me cổ thụ nhà Tây Sơn Tam kiệt là cây thứ 113 được Hội Bảo vệ Thiên nhiên và Môi trường Việt Nam vinh danh là Cây Di sản Việt Nam trong tổng số hơn 300 hồ sơ đề nghị công nhân cho đến nay./.
 

Những công trình cổ nhất còn lại của Sài Gòn xưa


Những công trình cổ nhất còn lại của Sài Gòn xưa
17:20 23 thg 6 2012Công khai5 Lượt xem0
 
Những công trình cổ nhất còn lại của Sài Gòn xưa
http://img.news.zing.vn/img/727/t727022.jpg
Những công trình đã hơn 100 năm tuổi nhưng vẫn giữ được vẻ cổ kính, thanh lịch giữa lòng Sài Gòn hiện đại và tấp nập.
Nhà hát cổ nhất
Ở TP.HCM có lẽ không ai không biết đến Nhà hát lớn thành phố. Nhà hát lớn do người Pháp xây dựng hoàn tất vào ngày 17/1/1900. Các phù điêu bên trong được một họa sĩ tên tuổi ở Pháp vẽ giống như mẫu của các nhà hát ở Pháp cuối thế kỷ XIX. Nhà hát là nơi trình diễn ca nhạc kịch cho Pháp kiều xem.
Năm 1956, Nhà hát được dùng làm trụ sở Hạ nghị viện chế độ cũ; tháng 5/1975 trở thành Nhà hát thành phố với 750 chỗ ngồi. Kỷ niệm 300 năm Sài Gòn–TP.HCM, toàn bộ phần kiến trúc bên ngoài Nhà hát được phục chế lại như nguyên mẫu ban đầu.
Hiện nay, nhà hát là nơi tổ chức nhiều sự kiện lớn của TP.HCM.
Những công trình cổ nhất còn lại của Sài Gòn xưa
Kiến trúc của Nhà hát lớn TP.HCM từ ảnh tư liệu
Những công trình cổ nhất còn lại của Sài Gòn xưa
Những công trình cổ nhất còn lại của Sài Gòn xưa
Những công trình cổ nhất còn lại của Sài Gòn xưa
Nằm ngay tại trung tâm TP.HCM, kiến trúc của Nhà hát thành phố hiện nay không có nhiều thay đổi so với ban đầu
Những công trình cổ nhất còn lại của Sài Gòn xưa
Những công trình cổ nhất còn lại của Sài Gòn xưa
Kiến trúc mặt ngoài của Nhà hát thành phố
Khách sạn cổ nhất
Khách sạn Continental là khách sạn cổ nhất của đất Sài Gòn xưa với hơn 130 năm tuổi đời. Khách sạn nằm tại 132-134 Đồng Khởi, quận 1, được xây dựng năm 1880 do một kiến trúc sư người Pháp thiết kế. Cho đến nay, tên khách sạn vẫn được giữ nguyên như những ngày đầu dù ngày giải phóng đã có lần đổi thành khách sạn Hải Âu. Continental có diện tích 3.430 m2, cao 3 tầng, nơi đây đã từng đón tiếp các vị tổng thống, thống đốc, nhà văn, người mẫu nổi tiếng…
Những công trình cổ nhất còn lại của Sài Gòn xưa
Khách sạn cổ nhất Sài Gòn trong một tấm ảnh cũ do khách sạn Continental cung cấp
Những công trình cổ nhất còn lại của Sài Gòn xưa
Những công trình cổ nhất còn lại của Sài Gòn xưa
Khách sạn Continental nhìn từ một góc đường
Những công trình cổ nhất còn lại của Sài Gòn xưa
Một phòng họp báo bên trong khách sạn
Ngôi trường cổ nhất
Trường THPT Lê Quý Đôn, quận 3, TP.HCM được xây dựng vào năm 1874 và hoàn thành 3 năm sau đó. Ban đầu, trường do người Pháp quản lý và có tên Collège Indigène (Trung học bản xứ), rồi đổi thành Collège Chasseluop Laubat. Năm 1954, trường mang tên Jean Jacques Rousseau.
Năm 1967, trường được trả cho người Việt mang tên Trung tâm giáo dục Lê Quý Đôn. Từ năm 1975 đến nay đổi tên là trường Trung học phổ thông Lê Quý Đôn. Hơn một thế kỷ qua trường vẫn giữ được kiến trúc ban đầu.
Những công trình cổ nhất còn lại của Sài Gòn xưa
Cổng trường Lê Quý Đôn phía đường Nguyễn Thị Minh Khai ngày trước
Những công trình cổ nhất còn lại của Sài Gòn xưa
Cổng trường phía đường Nam Kỳ Khởi Nghĩa hiện nay
Những công trình cổ nhất còn lại của Sài Gòn xưa
Một góc sân trường
Những công trình cổ nhất còn lại của Sài Gòn xưa
Học sinh THPT Lê Quý Đôn giờ tan học
Nhà văn hóa cổ nhất
Cung Văn hóa Lao Động được xem là Nhà văn hóa cổ nhất tại TP.HCM. Năm 1866, với tên gọi Cèrcle Spertif Saigonnais, nhà văn hóa này có sân thể thao của quan chức người Pháp với những hồ bơi, sân quần vợt, phòng đấu kiếm và phòng nhảy đầm.
Trước đây, sân chơi được mở rộng hơn phục vụ cho cả giới quý tộc. Sau này, Nhà văn hóa được giao lại cho Liên đoàn Lao động TP.HCM và trở thành nơi tổ chức các hoạt động văn hóa thể thao và vui chơi giải trí cho công nhân lao động, lấy tên là Câu lạc bộ Lao Động, sau đổi thành Nhà văn hóa Lao Động, và rồi là Cung Văn hóa Lao Động.
Diện tích 2,8 ha, với 145 năm hình thành và phát triển, Cung Văn hóa Lao Động là Nhà văn hóa cổ và lớn nhất của TP.HCM.
Những công trình cổ nhất còn lại của Sài Gòn xưa
Những công trình cổ nhất còn lại của Sài Gòn xưa
Cung Văn hóa Lao động trước đây chỉ dành cho giới thượng lưu
Những công trình cổ nhất còn lại của Sài Gòn xưa
Những công trình cổ nhất còn lại của Sài Gòn xưa
Mặt trước và mặt sau của Cung Văn hóa Lao động hiện nay
Những công trình cổ nhất còn lại của Sài Gòn xưa
Hiện nay, Cung văn hóa Lao động là nơi vui chơi luyện tập thể thao của nhiều bạn trẻ
Công viên lâu đời nhất
Thảo Cầm Viên do người Pháp xây dựng năm 1864, nhà thực vật học nổi tiếng người Pháp Louis Pierre làm giám đốc đầu tiên. Mục đích xây dựng Thảo Cầm Viên để ươm cây giống trồng dọc các đại lộ Sài Gòn, đồng thời là nơi nuôi trồng những động thực vật vùng nhiệt đới mà các Thảo Cầm Viên của Pháp chưa có.
Động vật của Thảo Cầm Viên khá phong phú như: gà lôi, sếu, cu gáy, hồng hoàng, công, hươu, nai, cọp, khỉ, chồn hương, tắc kè, rùa, cọp xám, đóm đen, gà lôi xanh, chim cú lợn…
Hiện nay, công viên lâu đời này có hàng trăm động vật, hàng ngàn loài thực vật diện tích hơn 21.000 m2. Thảo Cầm Viên đã tròn 147 tuổi, số lượng động thực vật ngày càng tăng, nơi đây đã gắn bó với từng bước đi lên của TP.HCM và là một trong những công viên khoa học lớn nhất Đông Dương.
Những công trình cổ nhất còn lại của Sài Gòn xưa
Mặt trước của Thảo Cầm Viên
Những công trình cổ nhất còn lại của Sài Gòn xưa
Tượng ông Louis Pierre, giám đốc đầu tiên của Thảo Cầm Viên
Những công trình cổ nhất còn lại của Sài Gòn xưa
Những công trình cổ nhất còn lại của Sài Gòn xưa
Voi ở Thảo Cầm Viên
Những công trình cổ nhất còn lại của Sài Gòn xưa
Con đường dẫn chính dẫn vào Thảo Cầm Viên



Suy ngẫm về cuộc sống quanh ta.

Suy ngẫm về cuộc sống quanh ta.

Image









  Hôm nay tôi đọc được quyển sách có một câu truyện mà ngẫm lại thật buồn, nhưng chắc mọi người cũng phải chấp nhận vì đó là quy luật của cuộc sống, tôi muốn được chia sẻ  với mọi người
Mẫu truyện về TrangTử
TrangTử là một nhà triết học nổi tiếng của Trung Hoa vào thời Chiến Quốc, theo phái của Đức Lão Tử, ông nói rất nhiều về cuộc sống trong đó có mẫu truyện tôi kể dưới đây:   
    Với Trang Tử, đời bất quá là sự xâu xé và mưu hại lẫn nhau. Mình mưu hại người này thì lại có người khác mưu hại mình. Không gạt bỏ tham vọng cá nhân là tự chuốc lấy nguy nan và cái chết:
    “ Một ngày nọ Trang Tử dạo chơi trong vườn Diêu Lăng, thấy một con chim kì dị từ phương nam bay tới, cánh nó rộng những bảy thước, mắt tròn và rộng chừng một tấc. Nó bay qua ngay trước mặt Trang Tử rồi đến đậu trên một cây Dẻ. Trang Tử tự hỏi:
-   Đây là loài chim gì vậy ? cánh nó lớn như thế mà sao không bay đi chỗ khác, mắt nó lớn đến thế mà sao chẳng thấy gì cả ?
     Trang Tử bèn sắn áo tiến lại gần, giương cung để ngắm bắn. Bấy giờ Trang Tử mới thấy nó đang rình bắt một con Bọ Ngựa,

còn con Bọ Ngựa thì đang núp sau một chiếc lá để rình bắt con Ve Sầu. Thế ra con chim to lớn và kì dị kia vì ham bắt con Bọ Ngực mà quân cả việc Trang Tử đang rình bắn, con Bọ Ngựa kia vì ham bắt con Ve Sầu mà quên cả việc con chim kì dị đang rình bắt nó, còn con Ve Sầu thì ham hưởng bóng mát mà quên cả việc con bọ ngựa đang rình bắt mình.
  Trang Tử kinh hoàng tự nhủ :
-   Ôi! Các loài vẫn mưu hại lẫn nhau, vì ham mưu hại mà chẳng ngờ có loài khác đang mưu hại mình.
-   Nghĩ vậy Trang Tử buồn mãi không thôi”.
  Đọc xong truyện  này tôi cũng buôn mãi không thôi nên đưa lên Blog để mọi người cùng cảm nhận về cuộc sống quanh ta.





15 kì quan thiên nhiên ấn tượng nhất .

15 kì quan thiên nhiên ấn tượng nhất .
21:37 2 thg 8 2012Công khai39 Lượt xem6
 
15 kì quan thiên nhiên ấn tượng nhất
K7.jpg

15 kỳ quan thiên nhiên ấn tượng nhất
Từ những cánh rừng mênh mông đến bộ sưu tập các sinh vật biển khổng lồ, trái đất khoe vẻ đẹp kỳ ảo qua một vài cảnh quan ấn tượng nhất.
1- Central Sikhote Alin (Nga). Dãy núi này sở hữu một trong những khu rừng ôn đới giàu có và khác lạ nhất thế giới. Nó là đới pha trộn giữa taiga (rừng tùng bách) và cận nhiệt đới, nơi các loài phía nam như hổ và gấu Himalaya cùng chung sống với các loài phía bắc như gấu nâu và linh miêu.
2- Jungfrau-Aletsch-Bietschhorn (Thuỵ Sĩ). Một trong những vùng băng giá nhất của dãy núi Alps, bao gồm con sông băng lớn nhất châu Âu và những đặc điểm hiển hình do sông băng gây ra như thung lũng hình chữ U, thung lũng hình lòng chảo, các đỉnh sừng và băng tích.
3- Khu bảo tồn Cerrado (Brazil), một trong những hệ sinh thái nhiệt đới đa dạng nhất và cổ xưa nhất trái đất.
4- Công viên quốc gia Alejandro de Humboldt (Cuba). Địa chất phức tạp và địa hình phong phú đã tạo ra sự đa dạng sinh thái và hệ sinh vật không đâu có được ở hòn đảo Caribbe này, và là một trong những khu đảo nhiệt đới có đa đạng sinh học lớn nhất trên thế giới.
5- Quần đảo Galápagos (Ecuador). Nằm ở Thái Bình Dương, cách lục địa Nam Mỹ trên 1.000 km, 19 hòn đảo ở đây được gọi là "bảo tàng sống và cuộc triển lãm tiến hoá" độc nhất vô nhị. Sự cô lập của nơi đây đã tạo ra những dạng sống kỳ lạ, như cự đà cạn, rùa khổng lồ và nhiều loại chim sẻ - là cảm hứng để ra đời thuyết tiến hoá của Darwin.
6- Công viên quốc gia hồ Turkana (Kenya). Là hồ nước mặn lớn nhất châu Phi, Turkana là một phòng thí nghiệm tự nhiên cho các nghiên cứu về thực và động vật. Nó là điểm dừng chân của chim nước di cư và là nơi sinh sản quan trọng của cá sấu sông Nile, hà mã, nhiều loài rắn độc.
7- Yellowstone Wyoming, Montana, Idaho (Mỹ). Công viên bao gồm các hồ, hẻm núi, sông và các dãy núi. Hồ Yellowstone ở đây là một trong những hồ trên cao lớn nhất ở Bắc Mỹ và nằm trên miệng núi lửa lớn nhất của lục địa này. Một nửa các đặc trưng địa nhiệt trên thế giới được tìm thấy ở Yellowstone, do các hoạt động núi lửa vẫn đang tiếp diễn ở đây.
8- Hẻm núi vĩ đại (Grand Canyon) Arizona, Mỹ. Dài 446 km, rộng có nơi từ 6,4 đến 29 km, hẻm núi này được tạo bởi sông Colorado trong hơn 6 triệu năm qua. Người ta có thể đọc được ở đây gần 2 tỷ năm lịch sử của trái đất.
9- Cánh đồng băng Columbia (Alberta), Canada. Rộng khoảng 325 km2, sâu từ 100 tới 365 mét và tiếp nhận thêm 7 mét tuyết rơi mỗi năm. Nó cung cấp nguyên liệu cho 8 con sông băng lớn.
10- Rạn san hô vĩ đại (The Great Barrier Reef), Australia. Là hệ rạn san hô lớn nhất thế giới, với khoảng 1.000 rạn đơn lẻ và 900 đảo, nằm ở tây bắc Australia. Người ta có thể quan sát thấy nó từ trên quỹ đạo và là cấu trúc đơn lẻ lớn nhất trên trái đất được tạo bởi sinh vật sống.
11- Thác Thiên thần (Angel Falls), Venezuela. Là thác nước cao nhất thế giới, với màn nước ngọt đổ từ độ cao 807 mét. Độ cao của thác lớn đến mức trước khi chạm vào bất cứ đâu gần mặt đất, nước đã bị gió mạnh đánh tan thành sương mù.
12- Vredefort Dome Johannesburg (Nam Phi). 2 tỷ năm trước, một thiên thạch có đường kính 10 km đã va xuống trái đất khoảng 100 km về phía tây nam Johannesburg, tạo ra một hố thiên thạch khổng lồ. Vùng này nay được gọi là Vredefort Dome. Đây được xem là vụ va chạm thiên thạch lớn nhất từng có với trái đất.
13- Cực quang Bắc cực. Những màn sáng khổng lồ đủ màu sắc nhảy múa trên bầu trời, chỉ xuất hiện ở vùng cực.
14- Rừng mưa Amazon (Nam Mỹ). Là rừng lá rộng ẩm ướt nhất trong thung lũng Amazon ở Nam Mỹ. Nó phủ trên 5,5 triệu km2, qua 9 nước. Cánh rừng này đại diện cho hơn một nửa diện tích rừng nhiệt đới còn lại trên hành tinh.
15- Milford Sound (New Zealand). Nó chính xác là một vịnh hẹp, ăn sâu vào lục địa 15 km, bao quanh bởi các mặt đá dựng đứng.
T. An (theo listV)


 .

PHẢI-EM RẤT CẦN TIỀN


PHẢI-EM RẤT CẦN TIỀN
Hôm nay lên mạng đọc được truyện ngắn rất cảm động nên Mưa Ngâu  đăng lên đây cùng chia sẻ với mọi người.
   ------------------


"Anh sẽ về, nhất định em phải đợi anh nhé."


Anh ôm chặt lấy cô vào lòng, hôn lên tóc cô và thì thầm nói.

Nép vào ngực anh, cô lặng lẽ gật đầu, bao nhiêu điều muốn nói nhưng không thể nói ra.

Nước mắt cô lăn dài trên má. Vậy là chỉ cần trời sáng, chỉ cần đồng hồ cất lên 9 tiếng chuông lạnh lùng, anh sẽ xa cô và chẳng để lại cho cô điều gì ngoài một chữ ‘đợi’.

Anh, con nhà giàu, đẹp trai, sự nghiệp sáng lạng được biết bao người ngưỡng mộ. Cô,chỉ là một đứa trẻ mồ côi, tứ cố vô thân không nơi nương tựa, tương lai của cô chỉ có thể dựa vào tấm bằng đại học còn chưa lấy được. Đơn nhiên chuyện tình của họ cũng như bao chuyện tình không môn đăng hộ đối khác. Gia đình anh, bạn bè anh phản đối và nhìn cô với ánh mắt khinh thường. Khinh thường một con nhỏ trèo cao không biết thân phận. Nhưng tình yêu có bao giờ chịu thua số phận, anh bất chấp tất cả để ở bên cô, sống với cô. Cô đã từng hạnh phúc, đã từng mơ và rồi giấc mơ ấy cũng tan vỡ. Bố mẹ anh dùng đủ mọi cách bắt anh ra nước ngoài, thậm chí là dùng cả sức khỏe và mạng sống của họ.

Anh đầu hàng số phận và ra đi. Cô không trách, cũng không thể trách điều gì cả, nếu giữa tình yêu và bố mẹ thứ anh chỉ có thể mất là tình yêu.

Nhìn bóng lưng anh đi xa dần, cô khuỵu xuống đất, nấc lên không thành tiếng. Chỗ dựa duy nhất của cô, người thân yêu duy nhất của cô đã đi. Giờ đây cô lại chỉ có một mình.

*** 4 năm, đối với một số người trôi qua thật nhanh, nhưng đối với anh đó là quãng thời gian dài dường như vô tận. Bốn năm, giờ đây anh đã có được tất cả những gì mà một con người thành đạt cần có. Nhưng tình yêu của anh thì đã mất và có thể mãi mãi không thể tìm lại được. Khi anh đi cô đã hứa sẽ đợi anh, vậy mà tất cả những gì cô có thể làm là bặt vô âm tín rồi chỉ sau 2 năm anh nghe tin cô lấy chồng. Một người chồng giàu có, lớn tuổi và có thể cho cô tất cả những gì cô muốn. Anh đã không muốn tin nhưng không thể liên lạc với cô để hỏi rõ mọi chuyện. Anh đau khổ, dằn vặt, chờ đợi, cho tới một ngày một tấm thiệp cưới được gởi tới cho anh và tên cô nghiễm nhiên nằm trên đó. Anh đã tin và bắt đầu chấp nhận. Giờ đây khi quay trở lại, mong ước duy nhất của anh là tìm cô để nhìn thấy cô thật sự hạnh phúc…. Và đó cũng là lần cuối anh muốn gặp cô.

***

Khi những chiếc lá đã bắt đầu ngả màu vàng, khi mà thời tiết đã bắt đầu trở lạnh, cô vội vã khoác lên mình chiếc áo ấm dày, với tay kéo chiếc mũ sụp xuống che đi gương mặt mình.

Cô nhanh tay vơ lấy những tờ tiền vươn vãi trên tấm gra giường nhàu nhĩ và bước vội ra khỏi khách sạn. Cô cứ cúi mặt đi, đi rất nhanh như để lẩn trốn ánh mắt dè bỉu của mọi người. Cũng có thể chẳng ai nhìn cô đâu, nhưng một khi đã sai trái thì cảm giác bị người khác khinh rẻ luôn bám theo mình. Vô tình, lúc cô bước đi, một người nhìn thấy cô và sửng sờ làm rơi chiếc cốc rượu.

Anh đứng phắt dậy, đẩy bàn và chạy theo bóng dáng người phụ nữ kia. Có thể cách ăn mặc, trang điểm lòe loẹt và chiếc mũ che đi gần hết khuôn mặt nhưng với anh, hình ảnh của cô đã in đậm trong kí ức nên không thể nào anh không nhận ra cô. Chạy nhưng điên cuồng về phía trước, anh thấy cô đứng lặng lẽ bên cột đèn đường, ánh đèn hắt lên người cô một cách mờ ảo. Anh định chạy tới níu lấy tay cô nhưng rồi một chiếc xe sang trọng trờ tới, cô bước lên xe một cách lạnh lùng và khi chạy lướt qua anh, anh thấy người đàn ông trên xe bắt đầu nhào tới kéo áo cô như một con thú, điên cuồng. Chết lặng…. đây đâu phải là viễn cảnh anh từng nghĩ tới.

Người chồng của cô kia ư? hạnh phúc của cô là kia ư? vậy cô đến khách sạn để làm gì? Bao nhiêu câu hỏi dằn vặt anh, bao nhiêu nghi ngờ dồn nén trong anh bộc phát khiến anh không sao trả lời cho chính mình được. Cầm trên tay những tờ tiền xanh nhạt cô nhẹ nhàng vuốt thẳng nó một cách cẩn thận và yêu chiều. Với một số người đây là đồng tiền bẩn thỉu nhưng với cô đây là tất cả những hi vọng cô có thể gom lại để mua lấy một hạnh phúc mong manh. Cầm xấp giấy được thám tử đưa cho mình, nhìn gương mặt cô hiện rõ trên tờ giấy phẳng phiu đó…. Anh bỗng thấy lợm người, tờ giấy trắng trong tay, khuôn mặt tươi cười của cô khiến anh cảm thấy thật buồn nôn. Thì ra đây chính là con đường cô đã chọn, nhơ nhớp và đáng khinh làm sao.

Cô vẫn đứng lặng lẽ trên vỉa hè để chờ người khách tối nay. Chiếc váy đỏ nhẹ nhàng
ôm lấy cô làm cô thật nổi bật, vẻ nổi bật đó được đổi lại nhờ ánh mắt soi mói của người đi đường. Khẽ nhếch môi, chính cô còn khinh mình nữa là…. Nụ cười của cô chợt tắt ngấm khi nhìn người đang đứng trước mặt mình.

Anh nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lẽo tăm tối nhất. Trong trí nhớ của cô anh luôn nhìn cô
ấm áp và dường như hiểu ra mọi chuyện cô bất ngờ cười lớn, cười thật to nhưng đuôi mắt đã ươn ướt từ lúc nào. Nắm tay cô kéo lên xe, anh lái như điên tới một nơi vắng vẻ…. 

Sau giây phút yên lặng để anh và cô nhìn nhau, tìm ở nhau những điểm gì thay đổi sau từng ấy năm xa cách và thoáng giật mình khi cả hai cùng nhận ra rằng anh vẫn vậy nhưng cô đã thay đổi gần như hoàn toàn.

"Anh nghe nói em đã lấy chồng, vậy chồng em đâu?" anh lạnh lùng nhìn cô rồi cất giọng.

"Em thì nghe nói anh đã lấy vợ, vậy vợ anh đâu mà để anh đi tìm ‘gái’ thế này?" cô nheo mắt hỏi ngược lại anh. Anh sửng sờ nhìn cô. Trò đùa gì thế này?

Nhíu mày nhìn cô, anh không thể thốt lên một lời nào cả. Thì ra có những việc, mọi người sắp đặt thật là khéo, thật là hay…. Dù đó là hiểu lầm nhưng nhìn cô lúc này anh cũng không thể nào nguôi hận. Cứ cho là vì anh, cô cũng không nên biến mình thành loại người như hôm nay.

"Anh nhìn đủ chưa? Đủ rồi thì đưa em về lại chỗ cũ ngay đi…." Cô gắt lên. Đưa tay mở cửa xe.

"Tại sao?" mắt vẫn không nhìn cô, bàn tay siết chặt lấy vô lăng anh hỏi cô một cách nặng nề, mệt mỏi.

"Em cần tiền…."

Tiền, tất cả chỉ vì đồng tiền thôi sao? Anh tức giận đưa tay lôi cô vào xe và nhấn ga lao đi.

Thoáng bàng hoàng nhìn anh, nhưng rồi cô nhanh chóng lấy lại vẻ mặt bất cần của mình.

Có gì đâu, khi bây giờ đã không còn đáng được yêu thương và tôn trọng.

Chiếc xe lao nhanh đến một khách sạn gần đó, anh lôi cô vào trong, nhận chìa khóa rồi lại kéo tay cô lôi lên phòng. Đẩy mạnh cô xuống giường, anh đưa tay đè cô xuống và hôn tới tấp vào môi cô. Nụ hôn mạnh bạo chứa đầy tức giận, đau khổ, không còn là những cữ chỉ âu yếm ngọt ngào như trước đây. Khi chiếc váy trượt xuống khỏi cơ thể, những vết bầm tím trên vai, ngực cô hiện lên rõ ràng dưới ánh đèn, anh ngừng lại. Cô bây giờ không còn là cô gái trong sáng chỉ thuộc về anh, cô bây giờ đã nhàu nhĩ cũ nát và héo úa đến mức đáng giận. Đẩy cô ra, anh đứng dậy nhặt chiếc áo sơ mi mặc vội vào người.

Trước khi quay đi, anh vung tay ném lên giường cho cô những tờ năm trăm ngàn mới tinh rồi bước vội ra khỏi phòng.

" Em cần tiền…. Chỉ cần tiền mà thôi…." Cô cười lên như điên dại, nhặt những đồng tiền anh vứt ra như nâng niu một thứ gì đó đáng quý nhưng rất tiếc là đã vỡ nát mất rồi.

***

Những ngày sau đó anh lao vào công việc.

Những ngày sau đó cô lại lao vào kiếm tiền.

Chỉ khi đêm về anh lặng lẽ ôm vào lòng khuôn mặt cô cách đây bốn năm, một khuôn mặt xinh đẹp, trong sạch. Chỉ khi đêm về, cô lại lê những bước chân nặng nề trên nền gạch bệnh viện, lặng lẽ ôm vào lòng hạnh phúc nhỏ nhoi của riêng cô bằng tấm thân nhơ nhuốc của mình. Và họ không gặp nhau, dù là vô tình hay cố ý. 

*** 

Anh lái xe chậm rãi trên những con đường trước đây anh và cô cùng đi qua. Những kỉ niệm đẹp bỗng trở về nhưng không còn mang lại hơi ấm hạnh phúc, ngọt ngào mà dường như chỉ gợi lại những chua chát, đau thương. Thẩn thờ nhìn về phía bên kia đường, một cảnh tưởng đập vào mắt khiến anh khó chịu. Một người đàn bà to béo đang ra sức đánh chửi tới tấp vào mặt một cô gái trẻ. Một tay bà nắm tóc cô, tay kia ra sức kéo tay cô ra và tát mạnh vào mặt cô. Đúng. Cô gái đó chính là cô ấy, là người một thời anh yêu thương, ôm ấp. Những câu chửi rủa từ người đàn bà đó và từ những người xung quanh đập vào tai anh, nhức nhối.

" Con điếm, mày chết đi…. Dám bu bám theo chồng bà à…. Mày đúng là thứ cặn bã mà."

" Cái thứ này không đáng để cứu…." "Cặn bã…."

" Sao chúng nó còn chường mặt ra ngoài xã hội nhỉ…."

"Chỉ biết đổ lỗi cho hoàn cảnh…."

….

Anh bật cười, cái giá cho đồng tiền em kiếm được chỉ như vậy thôi đấy. Em thấy không, đến anh còn thấy khinh em nữa là người khác. Cúi đầu bật chìa khóa, anh không còn muốn can thiệp vào cuộc đời cô nữa rồi. Một tiếng hét chói tai vang lên, kéo sự chú ý của anh trở lại nơi cô đang đứng…. Cô lấy sức đẩy người đàn bà đó ra, nhưng lại bất ngờ bị bà ta đẩy ngược lại một cái thật mạnh. Cô bị đẩy ra đường, một chiếc ô tô bất ngờ lao tới không thể tránh kịp đã tông vào cô. Cô nằm đó, máu cứ không ngừng chảy, ướt đẫm mặt đường. Đẩy cửa xe thật mạnh anh chạy tới chỗ cô, đưa đôi tay run rẩy nâng cô dậy.

Anh nhìn cô đau đớn, nỗi đau đè nặng lồng ngực khiến việc gọi tên cô cũng thật khó khăn.

Cô nhìn anh, ánh mắt mờ đục, đưa tay quờ quạng như muốn tìm một thứ gì đó.

" Giúp em…. ………. Túi……. Xách ……" cô thều thào nhìn anh van nài.

Nhặt chiếc túi xách đưa cho cô, cô run rẩy mở túi xách, nhưng sức cô yếu quá rồi, đến
chiếc khóa kéo cũng không thể mở được. Gỡ tay cô ra, anh cúi đầu mở túi, bên trong không có gì cả, ngoài một cuốn sổ cũ kĩ và ố vàng, một tấm ảnh chụp một đứa bé trai ngộ nghĩnh đang cười toe toét. Ấn cuốn sổ vào tay anh, cô ôm lấy tấm ảnh rồi khẽ mỉm cười.

"Giúp ……………. Em .............. cứu đứa….trẻ này….. được không?"

Không kịp nghe câu trả lời từ anh, mắt cô dần khép lại, đôi tay vẫn ôm chặt tấm ảnh vào lòng, môi mỉm cười. Nụ cười cuối cùng của một cuộc đời đầy nước mắt. Trời bắt đầu mưa nặng hạt và cô đã ra đi mãi mãi….

***

Nhiều khi anh cũng tự cảm thấy bản thân mình là một người lạnh lùng. Kể cả lúc nhìn thấy cô nằm trên vũng máu đỏ, đến lúc nhìn chiếc xe cứu thương chở xác cô đi tuyệt nhiên anh không rơi một giọt nước mắt. Ngồi lặng lẽ trong căn phòng quen thuộc của mình, chiếc áo sơ mi trắng anh mặc trên người vẫn loang lỗ những vệt máu của cô.

Đưa tay giở từng trang sổ, nét chữ nghiêng nghiêng quen thuộc, từng dòng, từng dòng, những tâm sự của cô chất chứa trong bốn năm hiện lêntrước mắt anh.

Ngày.... Tháng …. Năm…..

Hôm nay anh đi, em về lại căn nhà của chúng ta mà sao thấy trống vắng quá. Thật sự em không muốn như vậy chút nào, nhưng em vẫn
sẽ đợi. Em hứa chắc đấy!

Ngày…. Tháng…. Năm….

Lâu lắm rồi không nghe được tin tức gì từ anh vậy mà lúc nghe được lại là tin anh lấy
vợ. Em thật sự hoang mang lắm, không biết có nên tin hay không đây? Nhưng anh yên
tâm, em đã hứa sẽ đợi thì nhất định em sẽ đợi….

Ngày…. Tháng…. Năm….

Hôm nay em thấy khó chịu trong người quá, đã mấy ngày nay không thể ăn được gì cả.

Em nhớ anh, nếu anh ở đây anh sẽ chạy ngược chạy xuôi mua thuốc và thức ăn cho
em. Hạnh phúc chỉ như vậy thôi nhưng sao lại ngắn ngủi vậy hả anh? 

Ngày…. Tháng…. Năm….

Em có thai rồi, đáng lẽ ra phải vui nhưng sao không thể cười nỗi,nước mắt cứ không ngừng tuôn ra. Có con, nhưng em như vậy làm sao nuôi được con đây, làm sao báo cho anh biết đây…. Em bổng tủi thân, tủi thay cho cả con của mình…. 

Ngày…. Tháng…. Năm….

Bụng em ngày càng lớn, em phải nghỉ học thôi, ước mơ của em chắc chỉ có thể được đến như vậy. Nhưng cũng thật may, có người nhận em vào làm tạp vụ tại một quán ăn, lại thêm một việc nữa để em có thể kiếm tiền mua cho con một chút đồ gì đó khi con ra đời.

Anh à, bao giờ anh sẽ trở về hả anh?

Ngày…. Tháng…. Năm….

Hôm nay tự nhiên lại ngã, nhìn máu chảy ra không ngừng em sợ lắm, em không muốn mất con đâu…. Đi khám thì tất cả vẫn ổn, không sao cả, em mừng đến phát khóc anh ạ,. Tối nay lại đau không chịu được, em vỗ nhẹ và thì thầm với con ‘thương mẹ thì đừng làm mẹ đau nữa nhé, làm xong việc này mẹ sẽ về cho con nghỉ ngơi mà’. Đúng là con của anh, ngoan lắm, em hết đau ngay lập tức. Có thể với em bây giờ là hạnh phúc.

Ngày…. Tháng…. Năm….

Con ra đời rồi anh ạ, trông đáng yêu lắm.

Nhìn con ngủ ngoan trong tay mình em lại thấy mắt cay cay, ước gì anh ở đây để bế con. Chỉ một lần thôi…. 

Ngày…. Tháng…. Năm….

Sinh nhật con tròn hai tuổi, nhưng ông trời lại tặng con mình món quà độc ác quá anh ạ. Nó đã không có bố, không được sống đầy đủ vậy mà giờ đây lại mắc bệnh ung thư máu. Phải làm sao hả anh? Em nhìn con mê man trong cơn sốt, nhìn những vết bầm tím trên người con mà không thể cầm lòng. Đến giờ phút này em không thể mạnh mẽ được nữa rồi….

Ngày…. Tháng…. Năm….

Xin lỗi anh, em không còn cách nào khác.

Tiền điều trị cho con cao quá, em không thể cầm cự được nữa rồi. Công việc hàng ngày của em không đủ đề chi cho những ngày con nằm viện. Em không muốn mất con, em muốn con được ăn ngon, được uống thuốc, em đành phải đánh mất chính mình thôi. Lần đầu làm thật không dễ, nhưng rồi sẽ quen thôi. Em quyết định sẽ không đợi anh nữa vì con cần em hơn. Xin lỗi!!!! 

Ngày…. Tháng…. Năm…..

Cuối cùng anh cũng trở về, thật buồn cười khi giờ đây anh nhìn em như vậy. Thấy em khác quá nhiều so với tưởng tượng của anh đúng không? Anh nhìn em bằng ánh mắt gê tởm, đúng là con người em đã rách nát thật rồi. Anh vung tiền cho em để xem sĩ diện của em có còn hay không hả? Xin lỗi anh em không cần sĩ diện nữa rồi, em cần tiền. Tự nhiên em lại thấy vui, tối nay con lại được tiêm thuốc, ăn ngon và là lần đầu tiên con có quà sinh nhật từ bố. Chắc con cũng sẽ vui như em…. 

Ngày…. Tháng…. Năm….

Tủy của em không tương thích với con, nhưng em nghĩ anh sẽ thích hợp. Sáng mai em sẽ tìm anh, em sẽ cho con gặp anh…. Chờ em nhé….

Một giọt nước mắt nhỏ lên những trang giấy đã nhòe nhoẹt nước mắt của cô. Ôm cuốn nhật kí vào lòng anh khẽ khóc lên không thành tiếng.

***

Anh nhẹ nhàng khép cửa, đứa bé ngước đầu nhìn anh mỉm cười, mặc cho người y tá lấy đi một xi lanh đầy máu, nó vẫn không khóc lấy một tiếng chỉ khẽ nhíu mày. Khuôn mặt đứa trẻ nhìn kháu khỉnh, thông minh và giống anh như đúc. Đưa tay xoa đầu con anh cúi xuống hỏi nhỏ.

" Con có đau không?"

"Đau…. Nhưng con không khóc đâu, mẹ đã dặn là con trai thì không được khóc." Đưa bàn tay nhỏ gầy guộc đầy dây nhợ nắm chặt lấy vạt áo của anh, đứa bé yếu ớt reo lên.

"Bố về rồi, từ giờ con không phải nhìn bố trong ảnh nữa rồi phải không?"

"Ừm, bố đã về." Anh nhìn con âu yếm.

" Mẹ đâu rồi ạ?" Đứa trẻ lại thều thào hỏi.

Ôm con vào lòng, anh vỗ nhẹ vào lưng con.

"Mẹ mệt rồi, mẹ phải nghỉ ngơi con ạ. Từ giờ bố thay mẹ chăm sóc con được không?" Thằng bé ngọ nguậy gật đâu, những giọt nước mắt nóng hổi của bố lăng dài và ướt đẫm áo nó.
Anh ra đi để lại cho em chữ ‘đợi’ bây giờ em bỏ đi cũng chỉ để lại cho anh một chữ ‘đau’…
(Sưu tầm)

Một kĩ niệm khó quên


Một kĩ niệm khó quên

Image

Đêm 16/08/2012   Năm nào cũng vậy, cứ vào đầu niên học mới hoặc dịp lễ 20/11 lòng tôi bồi hồi khó tả, tôi không thể quên được một kỉ niệm cách đây hơn 20 năm,  một em học sinh để lại trong tôi dấu ấn sâu sắc.
 Năm học 1990-1991, đó là năm thứ hai tôi vào nghề, mọi thứ đều còn rất mới mẻ, kinh nghiệm dạy học cũng như kinh nghiệm quản lý lớp chưa nhiều, năm học diễn ra được khoảng hơn hai tháng.
  Ngày hôm đó (một ngày đáng nhớ) – Vào giờ chơi tiết 2 buổi sáng, tôi đang ngồi nghỉ trong văn phòng trường, bổng em Cảnh- một học sinh của lớp tôi chủ nhiệm chạy lên nói với tôi.
-   Cô ơi bạn T uống thuốc tự tử trong lớp.
Tôi hốt hoảng, đưa mắt nhanh về phía lớp học thì thấy các em nháo nhào hẳn lên. Tôi cùng các GV đang nghỉ trong VP liền chạy nhanh qua lớp, thì thấy em T (em lớp trưởng mà tôi rất yêu mến) đang đập phá bàn ghế loạn xạ, vô thức mà toàn thân em đỏ như quả gấc chín, cả phòng học có một mùi hôi khó tả của thuốc sẹt 3 (loại thuốc diệt sâu thời đó). Cũng may mà trường tôi dạy gần bên trạm y tế, các thầy đã đưa em qua trạm xá, các cô y tá đã rữa ruột em rồi đưa cấp cứu ở bệnh viện tỉnh.
Sau đó tôi tìm hiểu thì mới biết được hoàn cảnh của em: Em vốn là con út một gia đình nghèo ở vùng nông thôn sâu, cha chết sớm, mẹ già yếu, em rất ham học, sống rất kín đáo, em tới trường luôn sạch sẽ gọn gàng, tươm tất. Là lớp trưởng- em rất năng động, học rất giỏi, luôn đi học đúng giờ và hay giúp đỡ người khác, thoạt nhìn không ai biết em là con nhà nghèo. Lúc đó mẹ em buột em phải thôi học vì không tiền cho em đóng học phí, mua tập sách, may quần áo (em chỉ có một bộ đồ đi học) và không có cơm gạo để ăn đi học, hơn nửa có vài bạn nam cùng trường chê cười em. Ngày hôm đó mẹ em mới bắt em thôi học thì em đến lớp, em hỏi mượn em G thủ quỹ lớp 5.000 đ và em gởi lại bạn giữ dùm một cây viết bơm mực (có giá trị khoảng 5.000 đ), sau đó em xuống chợ mua 1 chai thuốc Sẹt 3 nhỏ bằng ngón chân cái mà rất mạnh (ngày đó chưa có sự quản lý chặt những cơ sở bán thuốc trừ sâu), em uống ở chợ hơn nửa chai về đến trường uống phần còn lại, cũng là lúc thuốc thấm nên em bị mê sảng.
  Sau khi biết được hoàn cảnh của em tôi rất xúc động và cảm thấy mình có lỗi vô cùng, tại sao mình vô tâm đến thế ( đó cũng là một bài học cho tôi sau sự việc đó). Em nằm viện 3 tuần, tôi ra thăm rất thường xuyên, động viên an ủi em và gia đình, tôi vận động các em trong lớp, đồng thời các GV trong trường cũng góp tiền cho em thang thuốc, thế là em thoát khỏi tử thần, tôi động viên em tới trường và hứa sẽ xin Ban giám hiệu miễn hết tiền học cho em, tôi mua cho em một bộ đồ để em đi học, nhưng em không chịu đi học nửa vì sợ đi học thua bạn bè và em muốn ở nhà giúp mẹ.
Tôi cũng thường đến nhà thăm em động viên an ủi em, có lần thấy tôi đến mẹ em xúc động nói:
    - T  ơi! Má thấy cô thương con lắm đó, con phải sống sao cho cô vui lòng nghe, má già rồi, chết nay sống mai, nếu má chết sớm sau này con muốn làm gì phải hỏi ý kiến cô con nghe, xem cô như mẹ vậy, nghe những lời đó tôi thật sự không cầm được nước mắt. Quả thật một năm sau đó mẹ em mất, em bán nhà đi theo anh sinh sống, khỏang vài tháng sau em có tới thăm tôi và hỏi:
-   Cô ơi, em muốn đi học nghề thí công (học không phải đóng tiền, nhưng phải làm cho chủ vài năm không tiền lương), có 2 nghề gò  hàn và sửa máy tàu theo cô em học nghề nào được.
Rất bất ngờ và xúc động khi tôi nhớ lại lời dặn dò của mẹ em, tôi nói em nên học sửa máy, nghề này thông dụng hơn, và em ra về.
   Khoảng hai năm sau em cùng hai em học sinh nửa đến nhà thăm tôi và mời tôi đi ăn chè lạnh lạnh, ăn xong tôi kêu trả tiền em không cho và nói :
-   Cô cho em được mời cô và hai bạn bằng đồng lương đầu tiên em làm được.
Lại một lần nửa em làm tôi thấy ngèn ngẹn trong lòng, ly chè hôm đó làm tôi nhớ mãi, nó ngon ngọt làm sao, nhưng cái ngon và vị ngọt ở đây không phải do ly chè mà nó xuất phát  từ tấm lòng của em học sinh bé nhỏ thân yêu của tôi.
Từ câu truyện của em đã cho tôi thêm nhiều kinh nghiệm, đó cũng là lý do sau này tôi hay được nhà trường giao chủ nhiệm toàn lớp có học sinh cá biệt, đối với tôi, học sinh nào cũng có cái đáng yêu của nó, là giáo viên phải đi sâu tìm hiểu tâm tư nguyện vọng của các em tìm cách giải quyết một cách có tình có lý thì sẽ thành công trong công việc.
    Vậy đó, cứ mỗi khi đến năm học mới hoặc vào ngày 20/11 thì tôi bồi hồi nhớ lại kỉ niệm sâu sắc này- một kỉ niệm không bao giờ tôi quên được.